Tô Chí Tự

MIỀN CÔ ĐƠN !



 


Quên không nỡ , nhớ không đành !
Ai xuôi con kiến bò vành ly khô !
Ví như đêm gió đừng vô .
Trăng không thấp thỏm như chờ cuối hiên ,
Có đâu thao thức từng đêm !
Có đâu trống vắng vây kèm xác thân !
Chưa ngày chiều đã qua sân .
Chưa đi đời đã hoàng hôn mất rồi !
Nửa đêm nghe dế thán lời .
Nhìn sao rụng vỡ,ngẵm đời vô duyên !
Đan tâm múc bể ưu phiền .
Đổ dồn về phía riêng em thế này !
Thiếu thứ gi` ?!_ em chẳng hay !
Mong thứ gì ?!_Cứ ngây ngây, bồng bềnh !
Lắm khi như có sóng dồn .
Lắm khi như lốc xoáy nhầm bên trong !
Em co rúm cái tâm hồn !
Mặc trôi hun hút vào vòng vô biên !
Mai đây rời cõi ưu phiền ,
May ra thoát khỏi vùng miền cô đơn !



 

Được bạn: HB 20.03.2008 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MIỀN CÔ ĐƠN !"